Phùng
Văn Cung - cảnh đẹp - lắng buồn !
Một buổi
chiều nắng vàng tàn vội, dường như nó muốn nhường cả thế giới này lại cho màu
đêm u xám. Ở một góc trọ nhỏ trên đường
Phùng Văn Cung
, có dăm ba cậu học trò nhỏ quần áo xộc xệch đang chơi bi dưới góc me. Và 1 chú cún con đang vươn dài trên nền đá như thể đang ngắm nhìn thế giới này vậy.Ảnh: Sưu tầm |
Có bao giờ bạn cảm thấy hết sức
quen thuộc một nơi nào đó dù chỉ là lần đến đầu tiên? Lần đầu đặt ánh
nhìn, tôi cứ ngỡ như mình đã thuộc về nơi này rất lâu rồi ! Tôi men tiếp
theo con sông, vô tình bắt gặp được cảnh đẹp của đời
mình – một chiếc thuyền nhỏ trôi nổi trên mặt sông phẳng lặng chỉ với vài con
sóng nhỏ như tô điểm thêm cho bức tranh “hạ mới”. Một cậu nhóc, một ông chú, một
bà thím, chắc họ là gia đình, tôi mò mẫn đoán thế. Mọi thứ lúc này như ngưng đọng,
nhường cả góc trời tuyệt diệu này lại cho chiếc thuyền ấy mặc trôi. Từ một nơi
xa xôi nào đó trong lòng, bất chợt tôi cảm thấy ấm áp lạ và một chút vị của yêu
thương…
Gâu…gâu…gâu… Giật mình quay lại,
hóa ra chú cún con lúc nãy đã theo tôi tự lúc nào không hay. Sợ
cảnh đẹp
vụt mất, tôi vội lục tung chiếc cặp lấy chiếc điện thoại ra và chụp. Thuyền đâu? Cậu nhóc đâu? Gia đình đó đâu? Chuyện kinh dị gì đang diễn ra vậy? Tôi thoạt nghĩ. Và, vì sao chó lại sủa???
Một chiếc ghế đá cạnh cây
bàng Đài Loan nhỏ ven sông, tôi vội ngồi xuống nhắm mắt lại và định thần. “Hóa
ra là mình vừa đi du lịch”. Một thế lực siêu nhiên nào đó đã đưa tôi đến nơi
tôi hằng mong ước sẽ đi trong đời, dù chỉ một lần và dù cho có ngắn ngủi. Nhưng
cái cảm giác gió nhẹ luồn qua khe tóc lúc đó cứ như mọi thứ là thật vậy. Tôi khẽ
cười nhẹ với nụ cười bí hiểm và lặng lẽ quay về.
Phùng Văn Cung – một buổi chiều
– cảnh đẹp nhưng lắng buồn !
14/02/2019 Thủ Đức